豐碩 發表於 2013-2-18 13:01:05

【漢語大詞典●口辯】

<P align=center>【漢語大詞典●口辯】<p><br>
亦作“口辨”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.能言善辯之才。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·淮南衡山列傳』:“淮南王有女陵,慧,有口辯。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『隋書·陸爽傳』:“朝廷以其博學,有口辯,陳人至境,常令迎勞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋歐陽修『歸田錄』卷一:“贊寧者,頗知書,有口辯。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『東周列國志』第五回:“此人甚有口辨,可以遣之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.口才好;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
巧言善辯。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢王充『論衡·自紀』:“口辯而不好談對。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>三國魏劉劭『人物志·流業』:“辯不入道,而應對資給,是謂口辯。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋司馬光『蘇騏驥墓碣銘』:“在洛陽者,秦、厲、代以口辯顯戰國世。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.指爭辯。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸和邦額『夜譚隨錄·倩兒』:“無恥婢尙口辯耶!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●口辯】