【漢語大詞典●口柔】
<P align=center>【漢語大詞典●口柔】<p><br>以言語媚人;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
奉承。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『爾雅·釋訓』:“籧篨,口柔也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>郭璞注:“籧篨之疾,不能俯,口柔之人,視人顔色,常亦不伏,因以名云。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>邢昺疏引李巡曰:“籧篨,巧言好辭,以口饒人,是謂‘口柔’。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝陳後主『太建十四年詔』:“而口柔之辭,儻聞於在位;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
腹誹之意,或隱於具僚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]