豐碩 發表於 2013-2-18 12:11:03

【漢語大詞典●口吃】

<P align=center>【漢語大詞典●口吃】<p><br>
1.一種習慣性的言語缺陷,說話字音重復或詞句中斷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·老子韓非列傳』:“非爲人口吃,不能道說,而善著書。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『三國志·魏志·鄧艾傳』:“<鄧艾>爲都尉學士,以口吃,不得作幹佐。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋吳曾『能改齋漫錄·類對』:“世間事未有無對。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>周昌口吃,而言稱期期;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
鄧艾口吃,而言稱艾艾。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>馬南邨『燕山夜話·口吃、一只眼及其他』:“對口吃的人進行嘲笑,幷且把口吃的聲音記下來,寫在曆史典籍上,這本來是不必要的,也太不嚴肅了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指雙聲。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸納蘭性德『淥水亭雜識』卷四:“休文八病,宋人已不能辨……無疊韻,不口吃者,八病俱離。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸納蘭性德『淥水亭雜識』卷四:“‘古今貴經教’,口吃也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
‘屋北鹿獨宿’,疊韻也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>口吃亦名雙聲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●口吃】