【漢語大詞典●尙猶】
<P align=center>【漢語大詞典●尙猶】<p><br>亦作“尙猷”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
猶,還。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>尙、猶同義幷列。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『書·秦誓』:“雖則云然,尙猷詢茲黃髮,則罔所愆。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·李尋傳』“悔過自責,思惟黃髮”顏師古注引『秦誓』作“尙猶”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·僖公四年』:“一薰一蕕,十年尙猶有臭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·禮樂志』:“其遺風餘烈,尙猶不絶。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>金董解元『西廂記諸宮調』卷二:“你把筆尙猶力弱,伊言欲退干戈。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸惲敬『釋蟪蛄』:“蟪蛄之聲,尙猶在耳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]