豐碩 發表於 2013-2-18 11:13:28

【漢語大詞典●少君】

<P align=center>【漢語大詞典●少君】<p><br>
1.周代稱諸侯之妻。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·定公十四年』:“從我而朝少君。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“少君,猶小君也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>君爲大君,夫人爲小君。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.尊稱他人之妻。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸張泰來『江西詩社宗派圖錄·謝逸謝薖』:“一日,惠洪過溪堂,見無逸(謝逸)所居一室,生涯如龐藴,少君方炊,稚子宗野汲水,無逸誦書掃除,見師放帚大笑曰:‘聊復爾耳。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.年幼之君。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·哀公六年』:“少君不可以訪,是以求長君。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.漢武帝時齊方士名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>姓李,以祠灶、辟谷、却老之方往見武帝。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>謂祠灶,丹砂可化爲黃金,黃金成以爲飲食器則益壽,可以不死。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>事見『漢書·郊祀志上』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢王充『論衡·道虛』:“武帝之時,有李少君,以祠竈辟穀却老見上。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋梅堯臣『溫成皇后挽詞』:“歌欲傳『長恨』,人將問少君。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸陳孟楷『湘煙小錄·香畹樓憶語』:“鰥目炯炯,恒至嚮晨,雖有鴻都、少君之術,似亦未易措置也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.泛指道士。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐賈島『過楊道士居』:“無話瀛洲路,多年別少君。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.舊時敬稱他人之子。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『紅樓夢』第一一四回:“弟那年在江西糧道任時,將小女許配與統制少君。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●少君】