【漢語大詞典●小秋】
<P align=center>【漢語大詞典●小秋】<p><br>1.初秋。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐許渾『送鄭寂上人南行』詩:“離怨故園思,小秋梨葉紅。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.唐代刑部郞之別名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『詩話總龜·紀夢上』引『脞說』:“杜牧之頻干時宰求小儀不遂,求小秋又不遂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋洪邁『容齋四筆·官稱別名』:“吏部尙書爲大天,禮部爲大儀,兵部爲大戎,刑部爲大秋……吏部郞爲小選、爲省眼,考功、度支爲振行,禮部爲小儀、爲南省舍人,今曰南宮,刑部爲小秋。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.謂春季作物成熟。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>與谷物成熟於秋天稱“大秋”對言。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐元稹『競舟』詩:“年年四五月,蠒實麥小秋。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
4.見“小秋收”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]