豐碩 發表於 2013-2-16 17:02:23

【漢語大詞典●小君】

<P align=center>【漢語大詞典●小君】<p><br>
1.周代稱諸侯之妻。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『春秋·僖公二年』:“夏五月辛巳,葬我小君哀姜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『穀梁傳·莊公二十二年』:“小君非君也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>其曰君何也?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 以其爲公配,可以言小君也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋趙彦衛『云麓漫鈔』卷一:“周制諸侯曰國君,妻曰小君。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.稱皇后。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·皇后紀上·和熹鄧皇后』:“至冬,立爲皇后。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>辭讓者三,然後即位。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>手書表謝,深陳德薄,不足以充小君之選。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.對無親族關系的長輩或所尊敬者之妻妾的尊稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『晉書·陶侃傳』:“<張夔>妻有疾,將迎醫於數百里。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>時正寒雪,諸綱紀皆難之。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>侃獨曰:‘資於事父以事君。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>小君,猶母也,安有父母之疾而不盡心乎!’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>乃請行。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋陸遊『次韻李季章參政哭其夫人』:“似聞後院思遺愛,掩淚人人說小君。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸鈕琇『觚賸·陶庵剛正』:“孟陽(程孟陽)出海棠小箋示黃(黃藴生),黃詢唱者爲誰,孟陽曰:‘宗伯(指錢謙益)如君柳夫人作也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>子於帖括之暇,試點筆焉。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>陶庵(黃藴生號)變色曰:‘忝居師席,可與小君酬和乎?’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●小君】