【漢語大詞典●就田】
<P align=center>【漢語大詞典●就田】<p><br>謂從事耕種。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『宋書·孔季恭傳』:“百姓雖不親農,不無資生之路。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>若驅以就田,則坐相違奪。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『周書·蘇綽傳』:“諸州郡縣,每至歲首,必戒敕部民,無間少長,但令能持農器者,皆令就田,墾發以時,勿失其所。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『新唐書·狄仁傑傳』:“前刺史懼賊至,驅民保城,修守具。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>仁傑至,曰:‘賊在遠,何自疲民?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 萬一虜來,吾自辦之,何預若輩?’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>悉縱就田。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]