豐碩 發表於 2013-2-16 15:29:23

【漢語大詞典●尪羸】

<P align=center>【漢語大詞典●尪羸】<p><br>
亦作“尫羸”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亦作“尩羸”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
瘦弱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亦指瘦弱之人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉葛洪『抱朴子·遐覽』:“他弟子皆親僕使之役,採薪耕田。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唯余尫羸,不堪他勞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜甫『雨』詩:“窮荒益自卑,飄泊欲誰訴;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
尫羸愁應接,俄頃恐違迕。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『上神宗皇帝書』:“世有尩羸而壽考,亦有盛壯而暴亡。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『聊齋志異·馬介甫』:“遺孤兒,朝夕受鞭楚。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>俟家人食訖,始啗以冷塊。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>積半歲,兒尪羸,僅存氣息。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●尪羸】