【漢語大詞典●兀自】
<P align=center>【漢語大詞典●兀自】<p><br>1.徑自。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『敦煌變文集·燕子賦』:“見他宅舍鮮淨,便即兀自占著。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.亦作“兀子”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>還;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
仍然。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『京本通俗小說·碾玉觀音』:“你記得當時在月臺上賞月,把我許你,你兀自拜謝。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>你記得也不記得?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>金董解元『西廂記諸宮調』卷八:“誰知今日見伊,尙兀子鰥居獨自。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『儒林外史』第三回:“范進正在一個廟門口站著,散著頭髮,滿臉汙泥,鞋都跑掉了一隻,兀自拍著掌。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>王統照『刀柄』:“周老頭聽見主人高興的評判話后,却兀自沒停手。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]