【漢語大詞典●爽暢】
<P align=center>【漢語大詞典●爽暢】<p><br>1.舒暢;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
爽快。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明高攀龍『山居課程』:“瞑目少憩,啜茗焚香,令意思爽暢,然後讀書至日昃而止。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『封神演義』第二四回:“三春景色繁華,萬物發舒,襟懷爽暢。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指爽直。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>鄭振鐸『漩渦』:“‘倒虧他這樣慢吞吞的教著,只是敷衍時間罷了。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>周效文爽暢的批評道。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]