【漢語大詞典●爽塏】
<P align=center>【漢語大詞典●爽塏】<p><br>1.高爽干燥。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·昭公三年』:“子之宅近市,湫隘囂塵,不可以居,請更諸爽塏者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>杜預注:“爽,明;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
塏,燥。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁江淹『哀千里賦』:“雖河北之爽塏,猶橘柚之不遷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『明史·梁莊王瞻垍傳』:“正統元年言府卑濕,乞更爽塏地。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指高燥之地。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>林紓『蒼霞精舍後軒記』:“余家洲之北,湫溢苦水,乃謀適爽塏。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]