【漢語大詞典●爽爽】
<P align=center>【漢語大詞典●爽爽】<p><br>1.俊朗出眾貌。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉孫綽『竺法汰贊』:“爽爽法汰,校德無怍,事外蕭灑,神內恢廓。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『南史·文學傳·何思澄』:“人中爽爽有子朗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐寒山『詩』之一八二:“精神殊爽爽,形貌極堂堂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.形容怡然,喜悅。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸宋起鳳『核工記』:“叩鐘者貌爽爽自得。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.淸脆響亮。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>魏巍『山雨』:“秋風颯颯,銅鈴爽爽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]