豐碩 發表於 2013-2-16 13:53:03

【漢語大詞典●爽朗】

<P align=center>【漢語大詞典●爽朗】<p><br>
1.開朗;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
直爽。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉葛洪『抱朴子·勖學』:“天然爽朗而不可謂之君子者,不識大倫之臧否也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐高適『奉和鶻賦』:“豁爾胸臆,伊何淩厲以爽朗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『明史·盧迥傳』:“爽朗不拘細行。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>柳靑『創業史』第二部第七章:“她帶著肅然不可侵犯的神情,爽朗地笑著。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.形容天氣明朗或空氣流通,令人舒暢。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐黃滔『福州雪峰山故眞覺大師碑銘』:“翌日,巖谷爽朗,煙霞飛動,雲菴既立,月構旋隆。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸趙翼『海珠寺』詩:“我來一登臨,爽朗豁心意。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>郁達夫『遲桂花』:“窗內窗外已飽浸著晴天爽朗的淸晨光線。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄒韜奮『萍蹤寄語』一○三:“風景的美麗,陽光的和煦,淸風的爽朗,我們竟好象到了瑞士!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●爽朗】