【漢語大詞典●奔峭】
<P align=center>【漢語大詞典●奔峭】<p><br>1.指崩坍的崖岸。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·謝靈運<七里瀨>詩』:“孤客傷逝湍,徒旅苦奔峭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>李善注:“『淮南子』曰:‘岸峭者必陀。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>許愼曰:‘陀,落也。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>然奔亦落也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.勢若奔湧的山峰。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐杜甫『入宅』詩之一:“奔峭背赤甲,斷崖當白鹽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>仇兆鼇注引邵傅之曰:“山峰高峻,如奔湧然。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]