【漢語大詞典●奉頭】
<P align=center>【漢語大詞典●奉頭】<p><br>猶抱頭。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>形容害怕的樣子。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>奉,通“捧”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋嶽珂『桯史·吳畏齋謝贄啟』:“邊草未搖,紛紛抵掌;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
塞塵一警,惴惴奉頭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸吳偉業『松鼠』詩:“側目仍盱睢,奉頭似悚惕。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸顧炎武『天津』詩:“開府固庸才,奉頭竟南逝。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參見“奉頭鼠竄”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]