【漢語大詞典●夷俟】
<P align=center>【漢語大詞典●夷俟】<p><br>伸兩足箕踞而坐。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>古人視作倨傲無禮之態。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『論語·憲問』:“原壤夷俟。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>何晏集解引馬融曰:“夷,踞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>俟,待也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>劉寶楠正義引焦循補疏:“夷俟即是踞肆。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢揚雄『法言·五百』:“如夷俟倨肆羈角之,哺果而啗之,奚其強?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>汪榮寶義疏:“夷俟倨肆謂居處之非禮者也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋王禹偁『病中書事上集賢錢侍郞』詩:“揶揄應有鬼,夷俟豈無人!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]