【漢語大詞典●夷門】
<P align=center>【漢語大詞典●夷門】<p><br>1.戰國魏都城的東門。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>故址在今河南開封城內東北隅。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>因在夷山之上,故名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『史記·魏公子列傳』:“魏有隱士曰侯嬴,年七十,家貧,爲大梁夷門監者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.泛指城門。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐李華『奉寄彭城公』詩:“應憐抱關者,貧病老夷門。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.大梁(開封)的別稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐唐堯客『大梁行』:“舊國多孤壘,夷門荊棘生。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋孫道絢『滴滴金』詞:“夢繞夷門舊家山,恨驚回難續。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>金趙秉文『上淸宮』詩:“暇日登臨近吹臺,夷門城下訪寒梅。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]