【漢語大詞典●夭豔】
<P align=center>【漢語大詞典●夭豔】<p><br>亦作“夭艷”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
豔麗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐施肩吾『杜鵑花詞』:“杜鵑花時夭豔然,所恨帝城人不識。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋王禹偁『官舍竹』詩:“不隨夭艷爭春色,獨守孤貞待歲寒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸魏源『默觚上·學篇十一』:“經霜雪而後彫之木,必非有灼灼夭豔之材也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]