【漢語大詞典●夭絶】
<P align=center>【漢語大詞典●夭絶】<p><br>1.猶夭折。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·景帝紀』:“間者歲比不登,民多乏食,夭絶天年,朕甚痛之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>三國魏曹植『金瓠哀辭』:“不終年而夭絶,何見罰於皇天。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸唐孫華『恕堂再次前韻見贈復次韻答之』:“今年添丁復夭絶,何人隴畝隨鋤鎌。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.猶絕滅。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『宋史·吳及傳』:“比年此禁益弛,夭絶人理,陰累聖嗣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]