【漢語大詞典●夭喬】
<P align=center>【漢語大詞典●夭喬】<p><br>1.草木茁壯生長。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>語本『書·禹貢』:“厥草惟夭,厥木惟喬。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孔傳:“少長曰夭;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
喬,高也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸陳夢雷『木癭瓢賦』:“何不夭喬千尺而挺拔乎豫章,何不結葢扶疎而作蔭乎廟廊?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.借指草木。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸葉燮『原詩·內篇上』:“如肥土沃壤,時雨一過,夭喬百物,隨類而興。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.縱恣貌。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐呂岩『七言』詩之三十:“庚虎循環餐絳雪,甲龍夭喬迸靈泉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇轍『次韻子瞻遊羅浮山』:“客迷墮澗逢玉京,雲行夭喬風號鳴。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明徐渭『乘酒漫成』詩之二:“夭喬萬里忘風土,天地中州若雨暘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參見“夭矯”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]