【漢語大詞典●夭昬】
<P align=center>【漢語大詞典●夭昬】<p><br>亦作“夭昏”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.夭折,早死。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·昭公十九年』:“寡君之二三臣,劄瘥夭昬。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>杜預注:“短折曰夭,未名曰昬。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“子生三月,父名之,未名之曰昬,謂未三月而死也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>一說,“昬之言泯沒也”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>見王引之『經義述聞·左傳下』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>三國魏曹丕『追封鄧公策』:“如何不祿,早世夭昏。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指夭折的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁劉勰『文心雕龍·哀吊』:“以辭遣哀,蓋不淚之悼,故不在黃髮,必施夭昏。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]