【漢語大詞典●夭枉】
<P align=center>【漢語大詞典●夭枉】<p><br>1.短命早死。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝宋謝靈運『廬陵王墓下作』詩:“脆促良可哀,夭枉特兼常。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『新唐書·西域傳上·黨項』:“老而死,子孫不哭;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
少死,則曰夭枉,乃悲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>王闓運『黃司使誄』:“奄忽夭枉,至於永訣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.比喩事情中途失敗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>北周庾信『哀江南賦』:“功業夭枉,身名埋沒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>康有爲『大同書』甲部第一章:“學術無成,功業夭枉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]