【漢語大詞典●天厭】
<P align=center>【漢語大詞典●天厭】<p><br>『左傳·隱公十一年』:“天而既厭周德矣,吾其能與許爭乎?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『論語·雍也』:“子見南子,子路不悅。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>夫子矢之曰:‘予所否者,天厭之!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 天厭之!’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>邢昺疏:“厭,棄也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>后因以“天厭”謂爲上天所厭棄、棄絕。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋王安石『遊土山示蔡天啟秘校』詩:“桓溫適自斃,苻堅方天厭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]