【漢語大詞典●天植】
<P align=center>【漢語大詞典●天植】<p><br>1.猶心志。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>心意。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『管子·版法解』:“故曰凡將立事,正彼天植。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>天植者,心也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>天植正,則不私近親,不孽疎遠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.自然賦予;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
天生具備。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明高攀龍『儕鶴趙先生小傳』:“先生敏慧天植,見人望形而別其臧否,聞言而悉其底裏。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸王夫之『顯考武夷府君行狀』:“唯孝友天植,無間於族黨之揚詡,祇今流傳未艾。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]