【漢語大詞典●天風】
<P align=center>【漢語大詞典●天風】<p><br>風。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>風行天空,故稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢蔡邕『飲馬長城窟行』:“枯桑知天風,海水知天寒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韓愈『辛卯年雪』詩:“波濤何飄揚,天風吹旛旂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明鄭若庸『玉玦記·賞春』:“好趁天風,直上靑霄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>郭沫若『哀時古調』九:“天風吹,海浪流。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>滿懷悲憤事,聊以寄箜篌。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]