【漢語大詞典●天空】
<P align=center>【漢語大詞典●天空】<p><br>1.謂天際空闊。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐沈佺期『紹隆寺』詩:“雲蓋看木秀,天空見藤盤。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>前蜀貫休『送僧歸天台寺』詩:“天空聞聖磬,瀑細落花巾。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.日月星辰羅列的廣大空間。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韓愈『南山』詩:“天空浮脩眉,濃綠畫新就。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>茅盾『秋收』:“偶爾薄暮時分天空有幾片白雲,全村的人都歡呼起來。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]