豐碩 發表於 2013-2-15 16:59:39

【漢語大詞典●天明】

<P align=center>【漢語大詞典●天明】<p><br>
1.猶天命;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
天道。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『書·大誥』:“用寧王遺我大寶龜,紹天明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·哀公二年』:“范氏、中行氏反易天明,斬艾百姓,欲擅晉國而滅其君。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“下事上,臣事君,法則天之明道;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
臣不事君是反易天之明道。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『墨子·尙同下』:“唯辯而使助治天明也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孫詒讓間詁:“王云:天明,天之明道也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.天之光輝。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>指日、月、星等。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·昭公二十五年』:“爲父子、兄弟、姑姉、甥舅、昏媾、姻亞,以象天明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“六親,父爲尊嚴;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
衆星,北辰爲長。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>六親和睦以事嚴父,若衆星之共北極,是其象天明也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『周禮·春官·司常』“王建大常”漢鄭玄注:“自王以下治民者,旗畫成物之象。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>王畫日月,象天明也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.謂天生的視覺能力。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『韓非子·解老』:“人也者,乘於天明以視,寄於天聰以聽,託於天智以思慮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.謂天賦智慧。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明方孝孺『愼思堂銘』:“孰艱孰危?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 孰困寒餒?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 孰爲昏迷,汩其天明?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>章炳麟『訄書·原變』:“人迫之使入於幽谷,夭閼天明,令其官骸不得用其智力者,亦萎廢而爲豦蜼。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.尊稱帝王。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『宋書·始安王休仁傳』:“謹案劉休仁苞蓄禍跡,事蔽於天明,竄匿沉姦,情宣於民聽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『魏博節度觀察使沂國公先廟碑銘』:“田侯攝事,奉我天明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋王安石『改撰詩義序劄子』:“昧冒天明,臣無任。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.天亮。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜甫『石壕吏』詩:“天明登前途,獨與老翁別。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋歐陽修『鵯鵊詞』詩:“紅紗蠟燭愁夜短,綠窗鵯鵊催天明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明謝肇淛『五雜俎·天部二』:“九日天明時,以片餻搭兒女頭額,更祝曰:‘願兒百事俱高。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『二十年目睹之怪現狀』第十七回:“一夜天翻來覆去,何曾合得著眼,天還沒亮就起來了,呆呆的坐到天明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●天明】