【漢語大詞典●天阻】
<P align=center>【漢語大詞典●天阻】<p><br>1.高遠,如天之阻隔。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·蘇不韋傳』:“強讎豪援,據位九卿,城闕天阻,宮府幽絶。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.猶天險。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『晉書·劉元海載記』:“若舉天阻之固以資之,無乃不可乎!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『晉書·苻生載記』:“據天阻之固,策三秦之銳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『宋書·自序傳』:“且潼關天阻,所謂形勝之地。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.高山。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·曹植<朔風詩>』:“俯降千仞,仰登天阻。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>李善注:“天阻,山也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]