【漢語大詞典●天角】
<P align=center>【漢語大詞典●天角】<p><br>1.謂天之一隅。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>北周庾信『和張侍中述懷』詩:“奔河絶地維,折柱傾天角。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋陳造『泊小姑山』詩:“娟月上天角,相與詫嫵媚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>茅盾『子夜』十四:“東方天角有幾塊很大的火燒云。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.猶天涯。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>指遙遠的地方。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋周邦彦『解連環』詞:“料舟移岸曲,人在天角。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.謂前額之中央部位。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>隋李德林『天命論』:“帝禮貌多奇,其面有日月河海,赤龍自通,天角洪大。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]