豐碩 發表於 2013-2-15 16:43:41

【漢語大詞典●天宇】

<P align=center>【漢語大詞典●天宇】<p><br>
1.天空。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉左思『魏都賦』:“傮響起,疑震霆。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>天宇駭,地廬驚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐劉禹錫『有僧言羅浮事』詩:“海黑天宇曠,星辰來逼人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蔡絛『鐵圍山叢談』卷三:“東坡公昔與客遊金山,適中秋夕,天宇四垂,一碧無際。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明謝榛『四溟詩話』卷四:“詩乃模寫情景之具……當知神龍變化之妙:小則入乎微罅,大則騰乎天宇。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『野草·雪』:“在無邊的曠野上,在凜冽的天宇下,閃閃地旋轉升騰著的是雨的精魂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.京都。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝宋謝靈運『擬魏太子鄴中集詩·應瑒』:“晩節値衆賢,會同庇天宇。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『宋書·傅亮傳』:“<傅亮>曰:‘伏聞恩旨,賜擬東陽,家貧忝祿,私計爲幸,但憑廕之願,實結本心,乞歸天宇,不樂外出。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>太平天國黃從善『建天京於金陵論』:“統四海皆爲兄弟,居天宇者宜盡天事之勤。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.猶天下。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『寄周安孺茶』詩:“大哉天宇內,植物知幾族。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>靈品獨標奇,迥超凡草木。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>張志民『你與太行同高』詩:“爲什么這偌大的天宇,竟容不下你一聲不平的呼喊?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●天宇】