【漢語大詞典●大勇】
<P align=center>【漢語大詞典●大勇】<p><br>1.謂超乎尋常的勇敢。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『孟子·公孫丑上』:“子好勇乎?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 吾嘗聞大勇於夫子矣:自反而不縮,雖褐寬博,吾不惴焉;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
自反而縮,雖千萬人,吾往矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『周書·賀拔勝傳』:“諸將對敵神色皆動;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
惟賀拔公臨陣如平常,眞大勇也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸黃遵憲『錫蘭島臥佛』詩:“惟佛具大勇,自棄銅輪王。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>鄒韜奮『信箱·引起硏究的興趣』:“由大智中產生大勇……才是最堅毅的大勇。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.極爲勇敢的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『呂氏春秋·孟春』:“大匠不斵,大庖不豆,大勇不鬭,大兵不寇。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]