【漢語大詞典●大庭】
<P align=center>【漢語大詞典●大庭】<p><br>亦作“大廷”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.外朝之廷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『逸周書·大匡』:“王乃召塚卿、三老、三吏、大夫百執事之人,朝於大庭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>朱右曾校釋:“庭當作廷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>大廷,外朝之廷,在庫門內雉門外。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『韓非子·解老』:“故議於大庭而後言則立,權議之士知之矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指朝廷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋洪邁『夷堅支志景·餘干縣樓牌』:“是時趙子直家居縣市,赴省試,已而大廷唱名爲第一。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>章炳麟『代議然否論』:“故令貪夫盈於朝列,饕餮貢於大庭,猶曰美政文明,斯則戾矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]