【漢語大詞典●大吏】
<P align=center>【漢語大詞典●大吏】<p><br>1.大臣;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
大官。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『史記·秦始皇本紀』:“群臣諫者以爲誹謗,大吏持祿取容,黔首振恐。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇洵『上皇帝書』:“惟其大吏無所屬,而莫爲之長也,則課之所宜加。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>何者?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 其位尊,故課一人而其下皆可以整齊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.稱獨當一面的地方官。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸薛福成『庸盦筆記·駱文忠公遺愛』:“駱公督四川,凡滇、黔、陝、甘等省大吏之黜陟,及一切大政,朝廷必以諮之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.指部將。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『孫子·地形』:“大吏怒而不服,遇敵懟而自戰,將不知其能,曰崩。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>曹操注:“大吏,小將也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]