【漢語大詞典●大耳兒】
<P align=center>【漢語大詞典●大耳兒】<p><br>指劉備。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>備耳大,能自顧見之,故稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>見『三國志·蜀志·先主傳』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·呂布傳』:“<曹操>乃命緩布縛。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>劉備曰:‘不可,明公不見呂布事丁建陽、董太師乎?’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>操頷之。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>布目備曰:‘大耳兒最叵信!’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明陳剛中『白門』詩:“布死城南未足悲,老瞞可是算無遺,不知別有三分者,只在當時大耳兒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>亦稱“大耳翁”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉常璩『華陽國志·劉先主志』:“公曰:‘大耳翁未之覺也。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]