豐碩 發表於 2013-2-8 15:58:26

【漢語大詞典●弄】

<P align=center>【漢語大詞典●弄】<p><br>
①[nònɡㄋㄨㄥˋ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』盧貢切,去送,來。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
亦作“挵”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.用手把玩;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
舞弄。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『詩·小雅·斯干』:“載衣之裳,載弄之璋。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·趙堯傳』:“高祖持御史大夫印,弄之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『兒女英雄傳』第十八回:“他便把這般孩子都聚在一起,不是練著揮拳弄棒,便是學著打仗衝鋒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.玩耍,遊戲。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·僖公九年』:“夷吾弱不好弄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>杜預注:“弄,戲也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『南齊書·東昏侯紀』:“帝在東宮便好弄,不喜書學。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明高攀龍『光州學正薛公以身墓志銘』:“生而絶穎,少不好弄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>王統照『山道之側』:“他一看,果然他那匹頑強褐色的驢子,早駝著那個好弄的同學,走在前面去了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.欺騙;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
戲弄。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·襄公四年』:“愚弄其民,而虞羿於田。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>杜預注:“欺罔之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·東方朔傳』:“自公卿在位,朔皆敖弄,無所爲屈。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐楊凝『春怨』詩:“綠窗孤寢難成寐,紫燕雙飛似弄人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『水滸傳』第五四回:“宋江笑道:‘我如何肯弄你?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 你快下去。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『西遊記』第二五回:“三藏道:‘這個猴頭弄殺我也!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 你因爲嘴,帶累我一夜無眠。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.顯現;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
賣弄。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『人日城南登高』詩:“初正候纔兆,涉七氣已弄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇舜欽『維舟野步呈子履』詩:“白日出高岡,遠野春氣動,倉鳩鳴相懽,幽草色已弄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋王雱『眼兒媚』詞:“楊柳絲絲弄輕柔,煙縷織成愁。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『霓裳續譜·俏東風』:“樓兒下,誰家驄馬嘶芳徑,逞他的骨格兒豊雅,弄他的心性兒聰明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.撩撥;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
逗引。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐劉希夷『采桑』詩:“靑絲嬌落日,緗綺弄春風。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋陸遊『西隣亦新葺所居復與兒曹過之』詩:“新茁畦蔬經宿雨,半開籬槿弄斜暉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元趙善慶『普天樂·秋江憶別』曲:“梧桐一葉弄秋晴,砧杵千家搗月明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.玩賞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝宋謝靈運『怨曉月賦』:“臥洞房兮當何悅,滅華燭兮弄曉月。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元薩都剌『經姑蘇遊虎丘山次東坡舊題韻』:“嗟嗟峩眉仙,嘗來弄光景。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸王士禛『采石太白樓觀蕭尺木畫壁歌』:“昨登五老弄瀑布,却臨三峽窺龍湫。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.指供玩賞之物。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉郭璞『金銀贊』:“惟金三品,揚越作貢,五材之珍,是謂國用,務經軍農,爰及雕弄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
8.謂撥弄、吹奏樂器。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·司馬相如列傳』:“及飲卓氏,弄琴,文君竊從戶窺之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐王涯『秋夜曲』:“銀箏夜久殷勤弄,心怯空房不忍歸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋賀鑄『秦淮夜泊』詩:“隔岸開朱箔,臨風弄紫簫。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸孔尙任『桃花扇·聽稗』:“仙院參差弄笙簧,人住深深丹洞旁,閒將雙眼閱滄桑。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
9.樂曲,曲調。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如古樂府『淸商曲』有『江南弄』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『韓非子·難三』:“且中期之所官,琴瑟也,絃不調,弄不明,中期之任也,此中期所以事昭王者也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>三國魏嵇康『琴賦』:“改韻易調,奇弄乃發。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
10.樂曲一闋或演奏一遍稱一弄。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『世說新語·任誕』“王子猷出都”劉孝標注引南朝宋檀道鸞『續晉陽秋』:“帝命伊(桓伊)吹笛……既吹一弄,乃放笛云:‘臣於箏乃不知笛。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>金董解元『西廂記諸宮調』卷四:“紅娘,我對你不是打鬨,你且試聽一弄,休道你姐姐,遮莫是石頭人也心動。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明何景明『嶽陽城中聞笛』詩:“何處笛聲三四弄?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 坐聽疑隔楚江濱。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸王士禛『池北偶談·談異一·羅漢』:“米家僮有吹笛者,羅忽曰:‘誤矣!’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>命作一弄,甚妙。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
11.古代百戲樂舞中指扮演腳色或表演節目。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如唐代有“弄參軍”、“弄蘭劐陵王”,宋代有“弄懸絲傀儡等”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>又金元時別稱院本爲“五花爨弄”,“爨弄”即表演之意。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亦用爲劇目名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如福建莆仙戲有『四九弄』、『搭渡弄』等。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
12.指禽鳥鳴叫。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐劉長卿『酬郭夏人日長沙感懷見贈』詩:“流鶯且莫弄,江畔正行吟。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋歐陽修『雨中獨酌』詩之一:“鳴禽時一弄,如與古人言。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明康海『後庭花·春遊』套曲:“步倚春風健,歌因鳥弄停。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
13.做;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
搞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『水滸傳』第二回:“我也聽說有強人,不想那廝們如此大弄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『兒女英雄傳』第二四回:“舅太太又掉著樣兒弄兩樣可吃的家常菜給他吃。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『而已集·讀書雜談』:“我常被詢問:要弄文學,應該看什么書?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 這實在是一個極難回答的問題。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
弄②[lònɡㄌㄨㄥˋ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』盧貢切,去送,來。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
亦作“挵”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.宮中別道。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『南齊書·鬱林王紀』:“帝竟無一言。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>出西弄,殺之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.巷,衖。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明陳繼儒『枕譚·弄』:“元美(王世貞)『遊洞庭山記』載『風弄』,即衖也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>丁玲『奔』:“他們又問著,轉進了一條小弄,弄后有幾個院子。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“弄堂”、“弄唐”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●弄】