【漢語大詞典●尊明】
<P align=center>【漢語大詞典●尊明】<p><br>1.謂尊敬地對待幷且明示於人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『墨子·明鬼下』:“當若鬼神之有也,將不可以不尊明也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孫詒讓間詁:“尊明,謂尊事而明著之以示人也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.尊重賢明的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『國語·晉語四』:“尊明勝患,知也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
殺身贖國,忠也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>韋昭注:“明,謂公子;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
勝,猶遏也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>公子,指晉文公重耳。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.猶聖明。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢王符『潛夫論·實貢』:“今漢土之廣博,天子尊明,而曾無一良臣,此誠不湣兆黎之愁苦,不急賢人之佐治爾。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
4.指聖明之君。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·章帝紀』:“予一人空虛多疚,纂承尊明,盥洗享薦,慚愧祇栗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]