豐碩 發表於 2013-2-8 14:09:43

【漢語大詞典●尊老】

<P align=center>【漢語大詞典●尊老】<p><br>
1.位尊年老。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『北史·萬俟洛傳』:“初,神武以其父晉尊老,特崇禮之,嘗親扶上馬。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.僅指年老。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋葉適『丁少詹墓志銘』:“人謂少詹年已尊老,讀書有數,而議論自許誇大,相與背笑之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.稱年高的長輩,特指他人或自己的父母。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢應劭『風俗通·窮通·司徒中山祝恬』:“家上有尊老,下有弱小,願相隨。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸袁枚『隨園隨筆·稱謂』:“『南史』何子平曰:‘尊老在東’,稱母也,今專以屬父。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>然右軍『十七帖』云:‘此間士人皆有尊老。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>又似尊老二字亦父母之通稱。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.稱德重年長的高僧。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐義淨『南海寄歸內法傳』卷三:“來至佛所禮佛,雙足在一邊坐,不云敷坐具。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>三拜,在一邊立,斯其教矣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>但尊老之處,多座須安,必有人來准儀而坐。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>凡是坐者,皆足蹋地,曾無帖膝之法也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●尊老】