【漢語大詞典●尊王】
<P align=center>【漢語大詞典●尊王】<p><br>1.尊崇王室。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>春秋時周王室衰微,齊桓公、晉文公等相繼以“尊王”爲名,稱霸一時。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『史記·太史公自序』:“趙夙事獻,衰續厥緒。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>佐文尊王,卒爲晉輔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指尊崇君上。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢蔡邕『獨斷』:“太史公司馬遷記事,當言帝則依違但言上,不敢渫瀆言尊號,尊王之義也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.崇尙王道。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋陳傅良『送宋國博參議江東』詩:“武皇好少臣已老,孟子尊王君尙霸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參見“尊王攘夷”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]