【漢語大詞典●專任】
<P align=center>【漢語大詞典●專任】<p><br>1.一心信用。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『荀子·仲尼』:“主專任之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『禮記·月令』:“<孟秋之月>天子乃命將帥,選士厲兵,簡練桀俊,專任有功,以征不義。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『資治通鑑·周愼靚王五年』:“於是燕王專任子之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指專門擔任。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·董卓傳』:“伯玉等乃劫致金城人邊章、韓遂,使專任軍政。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明張居正『纂修事宜疏』:“事必專任,乃可圖成。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.單獨依靠。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『三國志·魏志·杜畿傳』:“若使法可專任,則唐虞可不須稷契之佐,殷周無貴伊呂之輔矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]