豐碩 發表於 2013-2-8 06:50:11

【漢語大詞典●射雉】

<P align=center>【漢語大詞典●射雉】<p><br>
1.射獵野雞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>古代的一種田獵活動。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『易·旅』:“射雉,一矢亡,終以譽命。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『三國志·魏志·辛毗傳』:“<辛毗>嘗從帝射雉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.魏晉以后多以射雉爲戲。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉潘嶽有『射雉賦』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐陳子良『遊俠篇』:“東郊鬭雞罷,南皮射雉歸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋陸遊『懷成都十韻』:“鬭雞南市各分明,射雉西郊常命中。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.指春秋時賈大夫以射雉博取其妻言笑的故事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·昭公二十八年』:“昔賈大夫惡,娶妻而美,三年不言不笑。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>御以如皋,射雉,獲之。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>其妻始笑而言。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>賈大夫曰:‘才之不可以已。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>我不能射,女遂不言不笑。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>后遂以“射雉”爲因才藝博得妻室歡心的典故。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『和梅戶曹會獵鐵溝』:“不向如皋閑射雉,歸來何以得卿卿。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『西湖二集·文昌司憐才慢注祿籍』:“從來女子多皮相,一笑須從射雉回。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸方文『甘泉山展墓』詩:“西風空有椎牛恨,北闕曾無射雉緣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●射雉】