【漢語大詞典●射雀】
<P align=center>【漢語大詞典●射雀】<p><br>1.謂射術高超。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉皇甫謐『帝王世紀』:“<羿>與吳賀北遊,賀使羿射雀,羿曰:‘生之乎,殺之乎?’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>賀曰:‘射其左目。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>羿引弓射之,誤中右目,抑首而愧,終身不忘。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>故羿之善射,至今稱之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『北史·魏河南王曜傳』:“嘗射雀於道武前,中之,帝驚嘆焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指射屛事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸秋瑾『精衛石』第三回:“原來射雀乘龍選,無端中入苟家門。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參見“射屛”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]