【漢語大詞典●封圻】
<P align=center>【漢語大詞典●封圻】<p><br>1.封畿。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·文帝紀』:“封圻之內,勤勞不處。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>顏師古注:“圻亦畿字。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>王畿千里。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.疆土。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋梅堯臣『送何都官通判虔州』詩:“楚越封圻接,帆檣上下頻。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>鄭觀應『盛世危言·建都』:“惟當內修政事,外固封圻。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.指封疆大吏。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸薛福成『庸盦筆記·史料一·裕靖節公殉難』:“道光年間,靖節公(裕謙)由知府薦擢封圻。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]