【漢語大詞典●寺人】
<P align=center>【漢語大詞典●寺人】<p><br>古代宮中的近侍小臣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>多以閹人充任。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『詩·秦風·車隣』:“未見君子,寺人之令。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>鄭玄注:“寺人,內小臣也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『周禮·天官·序官』:“寺人,王之正內五人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>鄭玄注:“寺之言侍也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>賈公彦疏:“云寺之言侍者,欲取親近侍御之義,此奄人也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·僖公二年』:“齊寺人貂始漏師於多魚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>杜預注:“寺人,內奄官豎貂也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>自東漢始即以稱宦官。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·宦者傳序』:“閽人守中門之禁,寺人掌女宮之戒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『新唐書·於志寧傳』:“今殿下左右前後皆用寺人,輕忽高班,陵轢貴仕。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸昭槤『嘯亭續錄·御前大臣』:“本朝鑑明弊政,不許寺人干預政事,命內務府大臣監之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]