【漢語大詞典●壞爛】
<P align=center>【漢語大詞典●壞爛】<p><br>1.腐爛;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
變質。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢王充『論衡·論死』:“已死,形體壞爛,精神散亡。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>北魏賈思勰『齊民要術·作醬法』:“後雖有姙娠婦人食之,醬亦不壞爛也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指腐蝕,蛀蝕。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『景德傳燈錄·優波毱多』:“即變爲三種臭屍,蟲蛆壞爛。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.猶言破爛,殘破。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸褚人穫『堅瓠丁集·題書櫥』:“<楊君謙>嘗題書櫥云:‘墜地不肯拾,壞爛無與憐。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]