豐碩 發表於 2013-2-7 16:57:44

【漢語大詞典●墜】

<P align=center>【漢語大詞典●墜】<p><br>
①[zhuìㄓㄨㄟˋ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』眞類切,去至,澄。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
“隧”的被通假字。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>“墜”的繁體字。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.落下;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
陷入。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『論語·子張』:“文武之道,未墜於地。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『莊子·達生』:“五六月累丸二而不墜,則失者錙銖。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『書·仲虺之誥』:“有夏昏德,民墜塗炭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔傳:“民之危險,若陷泥墜火無救之者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『瘞硯銘』:“行於襃谷,役者劉胤誤墜之地,毀焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魏巍『東方』第四部第十四章:“頃刻間,就有十幾個小磨菇似的降落傘在天空里飄飄搖搖地下墜著。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>周而復『上海的早晨』第三部三:“童進大吃一驚,頓時如同墜在迷茫茫的霧里一樣,有點莫明其妙了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.喪失;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
敗壞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『書·酒誥』:“今惟殷墜厥命。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔傳:“今惟殷紂無道,墜失天命。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『國語·楚語下』:“自先王莫墜其國,當君而亡之,君之過也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>韋昭注:“墜,失也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『文選·韋孟〈諷諫〉詩』:“五服崩離,宗周以墜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>李善注:“墜,失也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋王禹偁『監察御史朱府君墓志銘』:“文學政事,不墜家法。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『元史·仁宗紀三』:“當思乃祖乃父忠勤王室,仍以古名臣爲法,否則將墜汝家聲,負朕委任之意矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『警世通言·鈍秀才一朝交泰』:“這首『西江月』,大槪說人窮通有時,固不可以一時之得意,而自誇其能;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
亦不可以一時之失意,而自墜其志。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.毀壞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·定公十二年』:“墮成,齊人必至於北門……子僞不知,我將不墜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.垂掛;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
因分量重而下垂。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『敦煌曲子詞·魚美人』:“香和紅艷一堆堆,又被美人和枝折,墜金釵。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『紅樓夢』第八一回:“探春把絲繩拋下,沒十來句話的工夫,就有一個楊葉竄兒吞著鈎子把漂兒墜下去。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>老舍『駱駝祥子』二:“他們自己可是不會跑,因爲腿腳被錢墜的太沉重。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>茹志鵑『百合花·回頭卒』:“他記得他的那個大叔,滿臉的黑胡茬,穿一件短了一點的棉襖,身背步槍,腰后墜著一手巾包干糧。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魏巍『東方』第三部第四章:“激流卷起的波浪,灌到人們的脖子里,全身的棉衣成了千斤重的水袋,墜得邁不開腳步。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.指垂掛在下面的東西,如各種飾物等。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『紅樓夢』第六七回:“母子二人看時,却是些筆、墨、紙、硯、各色箋紙、香袋、香珠、扇子、扇墜、花粉、胭脂等物。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“墜子”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.量詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>猶陣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐周朴『塞上曲』:“一墜風來一墜砂,有人行處沒人家。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●墜】