豐碩 發表於 2013-2-7 10:18:02

【漢語大詞典●堙】

<P align=center>【漢語大詞典●堙】<p><br>
①[yīnㄧㄣ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』於眞切,平眞,影。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
亦作“陻”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.填,堵塞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·襄公二十五年』:“陳侯會楚子伐鄭,當陳隧者,井堙木刊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>杜預注:“堙,塞也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢司馬相如『難蜀父老』:“夏后氏慼之,乃堙洪塞源,決江疏河,灑沈澹災,東歸於海,而天下永寧。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『剝啄行』:“欲不出納,以堙其源。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.埋沒;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
泯滅。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉潘嶽『西征賦』:“窺秦墟於渭城,冀闕緬其堙盡。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『太原王公神道碑銘』:“有事其末,而忘其源,切近昧陋,道由是堙。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋王安石『東方朔』詩:“金玉本光瑩,浮沙豈能堙。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.爲攻城而堆積的土山。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『公羊傳·宣公十五年』:“於是使司馬子反乘堙而闚宋城,宋華元亦乘堙而出見之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>何休注:“堙,距堙。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>上城具。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『尉繚子·兵教下』:“地狹而人衆者,則築大堙以臨之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.泛指土台,土山。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋沈括『池州新作鼓角門記』:“故凡郡邑之府門,必爲崇堙伉石,凡朝廷之詔令典章,郡國之鼓旗纛槊……皆典藏於是。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸魏源『聖武記』卷十四:“聽民取壕,築室燒磚,或罰輕罪,堆土培堙。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●堙】