豐碩 發表於 2013-2-7 01:08:46

【漢語大詞典●垠堮】

<P align=center>【漢語大詞典●垠堮】<p><br>
亦作“垠鍔”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亦作“垠鄂”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亦作“垠崿”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.界限;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
邊際。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『淮南子·俶眞訓』:“萌兆牙櫱,未有形埒垠堮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢張衡『西京賦』:“在彼靈囿之中,前後無有垠鍔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸王夫之『讀四書大全說·論語·季氏一』:“乃自聖人言之,彼此合成一理,初無垠鄂,不期於立言之妙而妙自無窮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.懸崖;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
斷岸。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋梅堯臣『周仲章通判潤州』詩:“昔過京口山,斷厓如鞏洛,抱谷黃芹泥,百丈聳垠崿。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>邵庸舒『與曼殊孟碩同遊江之島』詩:“垠堮披高蘿,壄竹翳危石。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●垠堮】