【漢語大詞典●垠】
<P align=center>【漢語大詞典●垠】<p><br>①[yínㄧㄣˊ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
[『集韻』語巾切,平眞,疑。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
[『集韻』語斤切,平欣,疑。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
[『集韻』五根切,平痕,疑。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
亦作“圻”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.界限;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
邊際。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『楚辭·遠遊』:“其小無內兮,其大無垠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韓愈『和侯協律詠筍』詩:“攢生猶有隙,散布忽無垠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>巴金『春』八:“兩人走出松林,頭上又是浩大無垠的天空。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.形狀。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『淮南子·覽冥訓』:“進退屈伸,不見朕垠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>高誘注:“朕,兆朕也,垠,形狀也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]