豐碩 發表於 2013-2-6 23:34:51

【漢語大詞典●垂暮】

<P align=center>【漢語大詞典●垂暮】<p><br>
傍晩。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>喩老年。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋張元幹『醉落魄』詞:“天涯萬里情懷惡,年華垂暮猶離索。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸周亮工『送汪舟次遊廬山序』:“歲行暮矣,尙擕襆被訪垂暮之人於江干。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>蘇曼殊『斷鴻零雁記』第十一章:“爾知吾今已垂暮,生平親屬咸老,勢必疎遠,安能如盛年時,往來無絶?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『花城』1981年第6期:“隔年,一川攙扶著已是垂暮之年的老父踏上了祖國的土地。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●垂暮】